Phim là hành trình trở về tuổi trẻ của nhóm bạn thân nay đã ở tuổi trung niên khi một thành viên của nhóm bị chuẩn đoán ung thư và chỉ còn 2 tháng để sống. 2 tháng để sống, những người bạn thân thưở nào gặp lại nhau nhìn bạn mình với khoảng thời gian ngắn ngủi và là cơ hội để cho họ nhìn lại cuộc sống của mỗi người.
7 cô gái vui buồn hỉ hả bên nhau, học cùng nhau chơi cùng nhau, nhảy múa cùng nhau và cả đánh nhau nữa. Những đoạn phim ký ức tuyệt đẹp của tuổi trẻ cứ thế được những cô gái Sunny làm sống lại. Trong vũ điệu Sunny, dù vẫn chưa thật nhuần nhuyễn, dù Na mi còn lạc nhịp, nhưng thực sự các cô gái đã tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
Thế nhưng, Sunny của tuổi trung niên, mất dần ánh nắng, phải chăng vì họ đã không còn được ở bên nhau? Na mi của tuổi trung niên có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng dường như vẫn thiếu gì đó. Cô chấp nhận mọi thứ tẻ nhạt hằng ngày như vốn dĩ nó vẫn thế, không động lực, không đam mê. Những cô gái Sunny ngày nào trôi dạt theo cuộc sống, có vẻ như những ngày nắng đẹp chỉ là một khúc ca đẹp đẽ của dĩ vãng, một giấc mơ đẹp mà mỗi người đều lựa chọn thức giấc và cất nó vào ngăn tủ mang tên ký ức để sống với thực tại. Chúng ta sẽ làm gì khi chỉ còn 2 tháng? Cuộc đời cho Chun Hwa – trưởng nhóm 2 tháng để cô tìm lại giấc mơ nhưng đồng thời cũng để những cô gái Sunny tìm lại sự rực rỡ của chính mình.
Phân đoạn xúc động nhất là lúc Na im của tuổi trung niên xem lại đoạn băng gửi tới tương lai của cả nhóm. Là hoa hậu, là nhà văn, là họa sĩ, là người mẫu hay chỉ đơn giản là được đi nối mi, những mơ ước trong trẻo của tuổi trẻ khiến chúng ta không khỏi chạnh lòng. Ta tự hỏi chúng đã ở đâu, những ước mơ ấy, hay chúng cũng như ánh nắng tắt dần vào chiều tà. Chút dư vị chua xót được gợi lên, nhưng không quá lâu vì giờ đây các cô gái lại gặp nhau và khi bên nhau họ lại giúp nhau tỏa sáng, cùng nhau nhảy lại khúc nhạc của những ngày nắng đẹp.
Không chỉ có tình bạn đẹp, bộ phim còn thể hiện tinh tế bối cảnh của Hàn quốc những năm 80. Cuộc biểu tình của sinh viên đối đầu với cảnh sát, sự hoài nghi về lý tưởng của lớp trẻ Hàn Quốc được thể hiện không quá nặng nề nhưng đủ để tìm được sự đồng cảm của những người đã từng một thời sống đầy boăn khoăn về lý tưởng của tuổi trẻ.
Bộ phim tuyệt vời còn nhờ khâu phục trang và dựng cảnh. Lúc xem Cô gái đến từ hôm qua tôi hơi thất vọng về việc bộ phim không thực sự để ý đến khâu phục trang và cảnh, các diễn viên cứ long lanh, hiện đại quá mức nên khó khiến ta hoài niệm lại những năm xưa cũ ấy. Hãy xem Sunny mà xem, từ quần áo, nhà cửa đến những cửa hàng thời trang cũ, quán nước “hiện đại” của thập niên 80 ấy mới thực sự đưa người xem sống lại trọn vẹn trong những ngày xưa cũ.
Âm nhạc cũng là điểm cộng nữa của bộ phim, những ca khúc một thời như Sunny (Boney M), Time After time (Cindy Lauper), Reality (Richard Sanderson). Nếu Sunny rộn ràng khúc ca của thanh xuân thì Reality lại cho ta chút day dứt, tiếc nuối cho mối tình đầu nhưng không quá bi lụy, chỉ là gia vị thêm vào để thêm hương cho tuổi trẻ mộng mơ ngày nào.
Phim có nỗi buồn vu vơ, có chút chua xót, có chút tiếc nuối nhưng suy cho cùng sunny không phải để buồn mà là để chúng ta sống lại những tháng ngày tươi đẹp.